top of page

   Ừ THÌ…

 

* Dòng đời cứ trôi,thời gian không dừng lại.

Nhìn lại mình thấy tóc nhuốm hoa râm. Nhớ tuổi thơ! .Thời niên thiếu học trò.Những kỷ niệm khép dần trong quá khứ.Có lúc nào chạnh lòng?có lúc nào xao xuyến hay không?

Những cuốn hút của công việc,của mưu sinh cuộc sống, cứ luôn thúc đẩy ta đi tới,đi tới.Rồi thế là quá khứ phải nhạt mờ theo năm tháng dần xa…

Có thể bạn sẽ nói:

-Ối dào! Hơi đâu mà suy nghĩ vẫn vơ?Những gì đã qua,cứ để nó trôi qua.Có muốn níu kéo,có muốn giữ lại cũng chẳng được gì.

-Ừ ! dĩ nhiên…

 

* Và dòng đời cứ trôi,thời gian không dừng lại.

Những Thầy Cô xưa bây giờ đã già. Có người đã đi xa .Những người còn ở lại với số lần gặp nhau ít ỏi.Nhưng là mừng vui .Nhưng là nồng thắm tình đồng nghiệp,tình thầy trò…

Người yêu mến xưa.Dáng áo xưa ngày nọ.Bừng sáng ,xôn xao,cho ai mãi ngóng trông.Hương tràm bay trong gió.Lung linh sắc vàng một vùng trời mơ ước…

Những bạn bè thân thương bên nhau.Mỗi đứa mỗi tính cách.Mỗi đứa mỗi hoài bão riêng tư…Bây giờ là mỗi người một hướng.Trăm ngã bốn phương trời.Người giàu sang,thành đạt.Kẻ khốn khó,long đong…

Dáng xưa giờ xa.Áo xưa nhạt màu.Có mấy ai về lối cũ để in lại dấu chân xưa?Để mơ nghe thời gian như trở lại.Cho hồn mình quay về kỷ niệm ấy mến thương…

Có thể bạn sẽ nói:

-Không thể như ngày xưa được.Hiện tại cho mỗi người mỗi đời một lối đi riêng.Có là thuận lợi.Có là chông chênh.Dẫu thể nào cũng vẫn khó cho phút trùng phùng đủ đầy như mong muốn. Trở về nơi Trường xưa,đôi khi e cũng khó. Thực tế là vậy.Cho dù nó có làm cho mình cảm thấy nghiệt ngã,thấy quắt quay.Nửa muốn quay lưng,nửa muốn trở về…

-Ừ ! dĩ nhiên…, buồn há?...

* Và dòng đời cứ trôi,thời gian không dừng lại.

Vì thế , ước mong mỗi người trong chúng ta ,sẽ dành riêng cho chính mình một phút giây nào đó.Ngồi xuống.Rủ bỏ mọi e ngại.Quẳng đi những đắn đo.Không ganh đua.Không mưu lợi.Bằng tình thân ,bước vào bằng bước chân nhẹ khẽ.Cho hồn mình nghe lâng lâng êm ái.Dù hoài niệm là phiêu bồng trong dĩ vãng . Nhưng cứ bước vào đi rồi sẽ thấy. Kỷ niệm sẽ ngọt môi.Tình bạn là sức mới.Sẽ không đơn côi trên đường đời.Vì chung quanh vẫn còn có bạn bè.Quá khứ sẽ không nhạt phai.Hiện tại sẽ thêm vững vàng.

 

Rồi tương lai sẽ bừng lên những ánh dương tươi sáng…

 

Vì,

dòng đời cứ trôi,thời gian không dừng lại...

 

                        Nhưng ta còn có bạn bè...

MIẾNG BÁNH.
Thưở đó, gia đình anh hai còn cơ cực lắm. Thương mấy cháu nhỏ tuổi đang lớn mà ít khi được ăn uống đủ đầy.
Hôm chú có cái bánh nhỏ. Tiện tay đưa cho cháu ăn. Nhưng thấy cháu chỉ ăn một nửa rồi thôi. Hỏi sao không ăn cho hết đi ? Cháu trả lời : Con để dành cho Mẹ…
Chú giật mình. Bàng hoàng thầm nghĩ :
Đã có bao giờ, mình biết nghĩ như cháu chưa?
KHT

BÀ-MẸ VÀ CHÁU.
Bà vào tuổi già nên thường khi đau yếu. Những hôm bà bệnh nằm liệt giường, cháu trai luôn túc trực kế bên. Ngày bà bệnh nặng phải đưa vào bệnh viện. Cháu trai nhể nhại cõng bà ra xe…
Cháu trai nói : Mai mốt Mẹ già, đừng có mập như Ngoại. Con cõng không nỗi…
Mẹ nhìn con trai đã lớn khỏe tuổi thanh niên, mà còn ngây thơ quá đỗi. Mẹ cười :
- Ừ ...không mập...
KHT

ANH EM TRAI
Anh lớn đi lính VNCH. Tính tình vui vẻ hiền hòa. Một hôm trêu ghẹo em nhỏ. Em nhỏ tức giận nói: Lớn lên tui theo bộ đội, lấy súng về bắn anh cho biết. Cả nhà cười vang…
Lớn lên. Em nhỏ đi nghĩa vụ làm bộ đội thật.
Ngày em phục viên , trở về gia đình với chiến tích găm hằn trong thân thể. Chưa hết bàng hoàng. Chưa hết ngẩn ngơ. Chứ đừng nói chi cầm súng bắn ai.
Anh lớn cũng vẫn cười. Nhưng nụ cười méo xệch, vì 2 dòng lệ chảy đè nặng xuống đôi môi…
KHT

ANH EM
Lúc còn nhỏ. Anh em trong nhà đứa nào cũng thích ăn mứt chà là Ba Mẹ mua cho. Nhưng vì nhà đông anh em nên mỗi đứa chỉ được có chút ít. Không đã cơn thèm.
Anh trai hùng hồn tuyên bố: Mai mốt lớn lên, có tiền. Tao mua luôn một bao bố về, tụi mình ăn cho đã thèm …
Lớn lên. Cuộc đời anh vẫn cơ khổ.
Lúc sum họp với gia đình ngày giáp Tết. Em tặng anh gói mứt chà là, vui cười nhắc lại chuyện hồi tuổi thơ.
Anh cầm quà trên tay mà nghe nặng nặng ở trong tim. Nghèn nghẹn nơi cuống họng…
KHT

ÁO NÂU XƯA ( THƠ )

Nông Lâm Súc, ngôi trường thân thương quá.

Màu áo nâu thuở cắp sách đến trường.

Trong sáng lắm và ngây ngô cũng lắm.

Những "chim nâu" giờ đã tỏa ngàn phương.

Những "chim nâu" giờ đã tỏa ngàn phương.

Vẫn mãi mãi ôm nỗi niềm đoàn tụ.

Cho trong tim rung bật mãi lời ru.

Khúc hoài niệm thân thương ngày xưa đó.

Khúc hoài niệm thân thương ngày xưa đó.

Làm hành trang vững tiến bước vào đời.

Làm sức sống lạc quan và tin tưởng.

Xây tương lai đẹp mãi nét rạng ngời.

Rồi sẽ có lúc nhìn về quá khứ.

Thấy bâng khuâng tiêng tiếc lẻn vào hồn.

Kỷ niệm xưa ôi sao quá bồn chồn.

Làm cay mắt, làm se lòng khôn tả.

Thời gian ơi! sao qua mau - vội vã.

Mấy mươi năm: một thoáng ngẩn ngơ lòng.

Kỷ niệm xưa - bao ngày tháng chất chồng.

Cũng giữ mãi, dù đời bao sóng vỗ.

Cũng giữ mãi, dù đời bao sóng vỗ.

Hoặc lo toan, nhiều khốn khó còn mang.

Hoặc thong dong, hoặc may mắn giàu sang.

Vẫn lưu dấu - màu áo nâu thuở ấy.

Vẫn lưu dấu - màu áo nâu thuở ấy.

Thời gian xưa, và nữa những người xưa.

Lửa trong tim bừng cháy mấy cho vừa.

Dành một thoáng trong phút hoài niệm tím.

Khấu Hoàng Tiến

Copyright 2023 ©  KHAU HOANG TIEN

bottom of page